top of page
share with Jasmine

Liệu Sống Giản Dị Có Nhất Thiết Phải "Vô Sắc"?

"Người ta thường nói về tầm quan trọng của việc tìm ra câu trả lời, nhưng mình nhận ra rằng, sức mạnh thực sự nằm ở việc đặt ra đúng câu hỏi. 'Wander & Wonder' là series về chính hành trình đó: từ những ngày tháng 'wander' mông lung trong những ngã rẽ, những quyết định của sự nghiệp, cho đến khoảnh khắc 'wonder' - khoảnh khắc mình dám hỏi và bắt đầu đi tìm lời giải cho những trăn trở của riêng mình. Chào bạn đến với post #6 trong series bài viết "Wander & Wonder" & cùng mình suy nghĩ về câu hỏi" Liệu Sống Giản Dị Có Nhất Thiết Phải "Vô Sắc"?"- Jasmine Nguyen
Wander & Wonder #6
Wander & Wonder #6

Mình là người yêu màu sắc, thích những bộ trang phục đa phong cách, và luôn muốn chia sẻ những suy nghĩ của mình. Vì vậy, đã có một thời gian dài mình trăn trở: Liệu một người như mình có phù hợp với "lối sống tối giản" hay không?

Cho đến khi mình nhận ra, có lẽ chính mình và nhiều người khác đã có sự nhầm lẫn giữa sự "tối giản" về vật chất và sự "giản dị" trong tâm hồn. Dần dần, mình cảm nhận được rằng sự giản dị không phải là một loại thẩm mỹ, mà là một trạng thái nội tâm. Nó không nằm ở việc mình trông như thế nào, mà là việc mình cảm thấy như thế nào từ sâu bên trong.

Jasmine Nguyen - Jun 2025
Jasmine Nguyen - Jun 2025

Mình nghĩ về câu chuyện của Ingvar Kamprad - nhà sáng lập IKEA. Dù là tỷ phú, ông vẫn sống rất giản dị. Khi được hỏi tại sao, ông chỉ cười: "Tôi sống như chính tôi." Mình tin rằng, sự giản dị của ông không đến từ việc ông "thiếu", mà đến từ việc ông "không cần" phải phô bày để thấy mình giá trị.

Tất nhiên, mình cũng từng nghe một lập luận rất xác đáng: "Nếu không tối giản về vật chất thì sẽ khó mà giản dị trong tâm hồn." Điều này rất đúng với nhiều người. Mình cũng thấy rằng, sự bừa bộn bên ngoài đôi khi tạo ra sự rối rắm bên trong. Việc sở hữu quá nhiều thứ có thể dẫn đến mệt mỏi trong việc lựa chọn, lo lắng về việc bảo quản, và một sự tập trung sai lệch vào vật chất. Với góc độ đó, "tối giản vật chất" thực sự là một công cụ mạnh mẽ để tìm lại sự thanh thản.

Góc nhìn này càng trở nên sâu sắc hơn khi mình bước vào giai đoạn 35-42 tuổi – giai đoạn mà nhiều người gọi là "khủng hoảng tuổi trung niên", nhưng mình thích gọi là "cơ hội để tỉnh thức". Đây là lúc mình có thể đã có trong tay nhiều thứ mình từng ao ước: sự nghiệp, các mối quan hệ, một tủ đồ đầy màu sắc... nhưng lại đột nhiên đối mặt với một sự trống rỗng khó tả. Câu hỏi lớn trong mình lúc đó không còn là "Làm sao để có nhiều hơn?" mà là "Liệu tất cả những thứ này có đang làm mình hạnh phúc thật sự?". Chính lúc này, mình nhận ra sự giản dị không phải là một thẩm mỹ bên ngoài, mà là một cuộc tìm kiếm sự thật từ bên trong. Việc vứt đi vài món đồ không thể lấp đầy khoảng trống đó nếu mình không dám đối diện với câu hỏi: Đâu là điều thực sự có ý nghĩa với mình?

Vậy nên, mình tin rằng tối giản vật chất không phải là con đường duy nhất.

Câu hỏi quan trọng hơn mà mình luôn tự vấn, có lẽ không phải là "Mình sở hữu bao nhiêu?" mà là "Những thứ mình sở hữu có đang sở hữu mình không?".

Mình từng thấy có người sống trong một căn phòng chỉ với vài món đồ, nhưng tâm trí vẫn đầy phức tạp bởi sự gồng mình để "trông có vẻ tối giản". Ngược lại, mình biết những người có một tủ đầy quần áo sắc màu, một thư viện đầy sách, nhưng họ hoàn toàn tự do. Mình nghĩ, đó là vì những món đồ đó đang phục vụ cho niềm vui và sự thể hiện bản thân của họ, chứ không phải phục vụ cho nỗi lo hay cái tôi của họ. Chúng là công cụ của niềm vui, không phải là xiềng xích của sự chứng tỏ.

Hành trình này dẫn mình đến một nhận thức rằng, "buông bỏ" không chỉ là buông bỏ đồ vật, mà là buông bỏ sự dính mắc thiếu lành mạnh của chính mình vào chúng. Đôi khi, để có thêm không gian cho tâm hồn, thứ mình cần buông lại là những gánh nặng vô hình:

  • Đó có thể là những kỳ vọng mà chính mình đã tự đặt lên vai.

  • Là nỗi sợ bị phán xét đã từng ngăn mình mặc bộ đồ mình yêu hay nói lên suy nghĩ thật.

  • Là những mối quan hệ hay một danh tính cũ không còn phù hợp nhưng mình vẫn cố níu giữ vì thói quen.

Và mình luôn tâm niệm rằng, mỗi khi can đảm buông đi một 'gánh nặng' vô hình đó, mình sẽ dùng không gian trống ấy để lấp đầy bằng sự bình yên, hoặc một niềm vui mới mẻ nào đó.

Mình rất thích một câu của tác giả Easter Lily:

"Sự giản dị không làm bạn nhỏ lại, nó giúp bạn đủ rộng để không đánh mất mình."

Có lẽ, sống thật không cần phải giản dị giống người khác. Chúng ta chỉ cần đủ dũng cảm và tỉnh táo để không sống khác chính mình. Khi mình không còn bị cuốn vào những điều hào nhoáng không cần thiết, mình cảm thấy giữ lại được thứ quý giá nhất: chính bản thân mình.

Với mình, "sống giản đơn - giữ lại chính mình" chính là như vậy. Đó là hành trình thanh lọc những ồn ào bên ngoài để lắng nghe rõ hơn sự thật bên trong.

Trong kỷ nguyên này, mình tin đó là tài sản vô giá. Bởi vì trí tuệ nhân tạo (AI) dù có phát triển tới đâu, cũng sẽ không bao giờ thay thế được những gì làm nên bản chất con người: trái tim biết yêu thương và thấu cảm, khối óc biết sáng tạo và suy xét, và tinh thần biết khao khát, hợp tác và vươn lên.

Vì vậy, chúng ta có thể chọn cách học và trở thành một con người đúng nghĩa qua từng giai đoạn trong đời. Với mình, "sống giản đơn" chính là cách mình thực hành điều đó. Đó là hành trình thanh lọc những ồn ào bên ngoài để lắng nghe rõ hơn sự thật bên trong.

  • Là can đảm dọn dẹp không chỉ tủ quần áo, mà cả tâm trí, để có chỗ cho khối óc suy xét.

  • Là can đảm từ chối những hào nhoáng nhất thời, để bảo vệ sự ấm áp của trái tim biết yêu thương.

  • Và là can đảm sống thật với bản thân, để chắp cánh cho tinh thần luôn khao khát vươn lên.

Giữ lại chính mình, trong chính mùa hạ rực rỡ này.

Jasmine Nguyen


Bình luận


© 2025 by sharewithjasmine.com

  • LinkedIn
bottom of page