Có 1 ngày mình học cách dịu dàng với chính mình
- sharewithjasmine
- 3 ngày trước
- 3 phút đọc
Trong chuyến đi Canada vừa rồi, có một buổi chiều mùa hè thật đẹp, mình không có chút vướng bận nào, không suy nghĩ nào, chỉ ngồi lặng lẽ trên thảm cỏ xanh mướt của ngọn đồi Mount Royal.
Nắng vàng ươm, không khí trong lành, và xung quanh là rất nhiều người đang thảnh thơi nằm dài tắm nắng, trò chuyện, cười đùa. Mình nhìn những nhóm bạn, những cặp đôi, những gia đình thảnh thơi đến, tận hưởng khoảnh khắc ấm áp của mùa hè này, rồi lại lần lượt rời đi khi hoàng hôn buông.

Khoảnh khắc ấy, những suy nghĩ miên man lại gõ cửa, mình chợt nhận ra cuộc đời này cũng giống như một buổi chiều mùa hè trên ngọn đồi này vậy.
Người đến, người đi, tất cả sau cùng đều chỉ là những vị khách ghé qua cuộc đời của riêng mình. Cha mẹ, anh chị em, vợ chồng, con cái, bạn thuở nhỏ, bạn thân, đồng nghiệp quý, hay cả người thương ta từng nghĩ là tri kỷ… rồi cũng sẽ đến một lúc nào đó và rồi cũng sẽ rời đi. Những người thân thiết đều sẽ như vậy nói chi đến họ hàng, bạn xã giao, người dưng kẻ lạ gặp đôi ba lần.
Cuối cùng, người duy nhất đồng hành cùng ta đến tận lúc mặt trời lặn, vẫn chỉ là chính bản thân mình.
Hiểu được điều đó, tự nhiên sẽ thấy lòng nhẹ nhàng. Sẽ không còn quá vướng mắc quá khứ, cũng chẳng còn quá lo sợ tương lai. Đến đi là lẽ thường tình. Tầm này chỉ có sức khoẻ & tài chính là quan trọng. Và có lẽ, thêm cả sự trưởng thành trong tâm hồn nữa. Mình nhận ra, "thấy nhiều về đời" không phải là sở hữu những gì hào nhoáng, mà là khi mình không còn cười chê sự thiếu thốn của người khác, khi trong lòng mình vẫn giữ được sự tôn trọng và yêu thương. Đó mới là sự vững chãi thực sự🍀
Rồi cũng tới lúc mình sẽ đi, đoạn đường này nghĩ dài nhưng mà lại ngắn. Thấy thương cho thế hệ ông bà & ba mẹ khi sinh ra lúc đất nước chiến tranh, đói nghèo, tuổi trẻ vốn không có nhiều lựa chọn. Mình không nghĩ thế hệ mình đã bớt nghèo nhưng rõ ràng đã đỡ khổ, ít nhất là trong tư duy.
Nên đang học cách thôi keo kiệt với chính mình. Có lẽ ngu ngốc nhất trên đời là dành cả tuổi trẻ để "tiết kiệm" quá hay “phung phí” quá– tiết kiệm ăn, tiết kiệm mặc, tiết kiệm những niềm vui nhỏ bé để phung phí vào những mối quan hệ tạm bợ, những trò vui vô nghĩa, những chuẩn mực của người đời– để rồi cuối cùng tổng hoà thứ ta tiết kiệm & phung phí sẽ nhận được chỉ là bệnh tật và những nếp nhăn.
Mình lại nhận ra một nghịch lý dịu dàng rằng, người giỏi chụp ảnh thường không có mặt trong ảnh, người nấu ăn ngon lại hay ăn qua loa cho xong bữa, và người sống tình cảm lại ít khi thể hiện & nhận được yêu thương. Dường như ta luôn trao cho người khác những điều mà chính tâm hồn mình khao khát nhất, và quên mất rằng bản thân cũng cần được bồi đắp.
Vậy nên, từ giờ chỉ muốn đối xử tốt với chính mình khi còn có thể. Đi đến nơi mình muốn đi, làm điều mình muốn làm. Dám cho mình một khoảng lặng để "thảnh thơi" giữa bộn bề công việc, bởi đôi khi, dám nghỉ ngơi mới là trí tuệ. Sau cùng, điều người khác nghĩ gì không quan trọng, quan trọng là chính mình cảm thấy dễ chịu.
Vì thoải mái mới là chìa khóa để đi hết cuộc đời này một cách an yên.
Chỉ cần giữ tâm trong sáng, ngày mai khắc sẽ dịu dàng❤️