Một ngày thật “sống”
- sharewithjasmine
- 11 thg 7
- 5 phút đọc

Đây là view mình ngồi chờ bất đắc dĩ khi chú tài xế đi đóng phạt chiều nay😅
Chuyện là lúc lên xe có 1 chiếc xe khác còi xe inh ỏi nên chú lầm bầm, xong kế bên có 1 chiếc xe khác chạy theo và anh tài xế nói gì đó.
Chú hạ cửa xe và nghe được anh ấy dặn chú xe taxi không nên quẹo vào đoạn Lê Thánh Tôn này. Chú gật gật và rồi như trớn đường 1 chiều, chú vẫn đi. Cái gì tới cũng tới, công an thổi xe, chú thở dài. Lúc đó mình nghĩ thầm nếu có bị phạt thì chắc mình sẽ chia 50% với người đàn ông lớn tuổi này hớt hải này, do thấy chú cũng lớn tuổi rồi, khổ sở móc tiền chạy vội đi, vừa đi vừa niệm mong cho đừng thu bằng lái🥹
Cuối cùng thì chú bị phạt, lên xe thở dài vì mất 1 ngày công. Mình chỉ nhẹ đưa với lên 1 nửa rồi an ủi “trông rủi có may chú nha, ko lấy bằng lái, còn chạy là ổn rồi”.
Vậy là người đàn ông tủm tỉm, 2 chú cháu không hỏi tên nhưng tâm sự suốt dọc đường.
Chú 62t, từng làm quản lý xe đã về hưu, có 1 trai 1 gái, có cháu nội cháu ngoại. Tưởng đến đoạn đó sẽ an nhàn nhưng rồi ông già của chú té xe gãy xương đòn mà cụ đã 86 tuổi, chú rút hết lương hưu 1 lần được 200tr-300tr gì đó lo cho cha. Xong cha thì mẹ 83t lại vào viện vì cao huyết áp, lao đao. Nên chú để vợ chú ở Gò Công chăm cha mẹ còn chú xin đi lái xe công nghệ kiếm tiền. Mỗi tháng cũng kiếm được 12–13tr sau khi lãnh đủ KPI & trừ thuế thu thêm.
Để phòng lo cho cha mẹ & để phòng lo cho mình. Người em trai nghèo còn lo gia đình, cô em gái chưa chồng không khá, nên cha mẹ chú phải lo. Con gái con trai đều lo gia đình không đủ sống ở Sài Gòn nên chú ko muốn phiền. Có chút thở dài khi tuổi cao nhiều gánh nặng nhưng khi nói về cái phúc còn cha còn mẹ lúc tuổi cao, về cái phúc mới có cháu ngoại kháu khỉnh vài tháng tuổi, chú cười khúc khích.
Chú kể đợt mới lái bận suốt ngày, thử việc ko ngày nghỉ, ko về thăm nhà được nên lúc gọi điện về, mẹ chú khóc vì nhớ con trai. Ông già chú lớn tuổi điếc rồi, nên gọi điện lúc nghe lúc không. Nghe tả tới đây là mình hình dung được cảnh tượng dễ thương khi những người già nói chuyện. Tự dưng gặp một người nhưng mình thành tâm mong họ được bình an❤️
Có lẽ vì chú ở cái độ tuổi gần cha chú mình, có lẽ là vì đồng cảm với những gánh nặng ở cái tuổi nên nghĩ ngơi và có lẽ cái mùi mồ hôi mà mình nhức đầu nhưng lại thấy có chút quen thuộc của ba khi ba còn trẻ & còn lao động❤️
Cũng như trong lúc ngồi đợi thấy cái viện triễn lãm trưng bày cái gì đó đẹp đẹp trong 1 toà nhà triễn lãm khiêm tốn, trên 1 con đường bong gạch, đối diện cái khách sạn bỏ hoang khiến mình suy ngẫm nhưng ngẫm không ra điều gì cụ thể, chỉ lướt qua vài từ khoá như kiểu “vẽ đẹp bị lãng quên”.
Về đến nhà mình ngẫm lại thông điệp của cả một ngày dài từ lúc rời nhà từ sáng đến khi về nhà đã chiều tàn.
Cuộc đời thật thú vị được dẫn dắt bởi những nhân duyên thật lạ kỳ, xoay quanh những giá trị cho nhận, mình cho rồi mình nhận rồi mình lại cho rồi lại được nhận. Trao qua trao lại tạo ra những hạt duyên giữa người và người. Duyên mỏng duyên dày đều mang theo bài học, mang theo ý nghĩa & đều giá trị❤️
Nếu có ai hỏi mình từ đẹp nhất của hôm nay mình nhận là gì? Thì đó là “Sống”.
Một từ đơn giản mà lại chẳng dễ dàng. Trầm mình trong những chuyển động của những hạt duyên, để mình nhìn ra cái đạo đời mình qua nhiều bài học mà Thượng Đế gởi gắm qua người, qua vật có lẽ là cách mà mình chọn sống như mình đang là. Liệu tu hành thật sự có trong tĩnh lặng? Khi mọi thứ tĩnh lặng không động bởi chút nhân duyên nào thì có là sống? Và nếu không sống liệu có cảm được đạo trong đời? Liệu buông sẽ khiến lòng không nặng? Thật nhiều câu hỏi
Như mình nghĩ về cái gọi là “gánh nặng” nhìn trong ánh mắt người đời, có chăng là những ân phúc được bọc mình trong thử thách🌱
Chút nhàn rỗi để thả lòng mình vẩn vơ, không neo giữ, không mục đích, không mưu cầu. Chút trần trụi để người với người chạm vào nhau sâu hơn.
Và khi nghĩ lại về khoảnh khắc với chú tài xế, mình nhận ra sự khác biệt giữa tử tế và thấu cảm. Sự tử tế thông thường có lẽ sẽ dừng lại ở một lời an ủi, một cái thở dài chung. Nhưng sự thấu cảm lại là một thôi thúc muốn hỏi rằng: “Cháu có thể gánh cùng chú bao nhiêu phần của nỗi đau này?”
Nó không cần lời khuyên, không cần phân tích đúng sai. Nó chỉ đơn giản là sự hiện diện. Là khoảnh khắc mình đưa tay ra chia sẻ một phần gánh nặng hữu hình, để rồi nhận lại được cả một câu chuyện đời vô giá. Sự thấu cảm thật sự luôn "đắt giá" theo cách đó. Nó đòi hỏi thời gian, năng lượng, và lòng can đảm để bước vào thế giới của một người khác, dù chỉ trong một quãng đường ngắn. Nó là khi mùi mồ hôi của người lạ lại gợi về bóng hình quen thuộc của ba, là khi nỗi lo của họ dường như cũng làm lòng mình chùng xuống. Là 1 ai đó mới gặp nhưng kiên nhẫn chuyện trò, xâu chuỗi, trao đi góc nhìn. Là 1 người gần gũi ngày đêm, hiểu mình như bạn, như thầy. Mình chỉ đơn giản là trao đi điều mình được nhận.
Hôm nay quả thật là ngày mà mình thấy được rất nhiều insights về bản thân mình từ soi chiếu sự kiện, từ những truyện trò. Tự nhiên thấy có một cái nghèo hèn cũng cần vượt, chính là nghèo nhận thức, kết nối với bản thân, nghèo thấu cảm & hèn trong dũng khí đi tìm chính mình. Và hành trình đó luôn được cho & nhận rất nhiều phước lành🌱 Thời gian trở nên giá trị & ý nghĩa khi sống động trong vòng xoáy nhân duyên🍀
P/s: Viết cho một ngày được nhận rất nhiều🍀
Bình luận