top of page
share with Jasmine

Nếu ngày mai thức dậy, đã ở cuối đời, liệu bạn có mỉm cười?

Cho phép mình hỏi bạn một câu hỏi thật sâu "Nếu bạn thức dậy vào ngày mai và đã ở đoạn cuối cuộc đời, liệu bạn có mĩm cười thanh thản không?"

Người ta thường nói về tầm quan trọng của việc tìm ra câu trả lời, nhưng mình nhận ra rằng, sức mạnh thực sự nằm ở việc đặt ra đúng câu hỏi. 'Wander & Wonder' là series về chính hành trình đó: từ những ngày tháng 'wander' mông lung trong những ngã rẽ, những quyết định của sự nghiệp, cho đến khoảnh khắc 'wonder' - khoảnh khắc mình dám hỏi và bắt đầu đi tìm lời giải cho những trăn trở của riêng mình.

Chào bạn đến với post #9 trong series bài viết "Wander & Wonder" & cùng mình suy nghĩ về câu hỏi "Nếu ngày mai thức dậy, đã ở cuối đời, liệu bạn có mỉm cười?"

Mình hay tự hỏi mình câu hỏi này mỗi khi mình sợ hãi, chán nản, đau khổ hay tuyệt vọng. Câu hỏi này khi cất lên trong thăm thẳm tâm hồn, sẽ vọng lại trong mình 1 sự bình an vì mình hiểu thời gian hữu hạn & không đắm chìm ở bất kỳ khoảnh khắc nào quá lâu, cứ tắm mình qua từng đoạn một và tiếp tục đi về phía trước.

Đây không phải là một câu hỏi viển vông. Đây là một cuộc đối thoại với chính tương lai của bạn. Bởi lẽ một ngày nào đó, chúng ta rồi cũng sẽ đứng ở cuối con đường, và điều duy nhất còn lại không phải là những gì ta sở hữu, mà là những gì ta đã sống. Gánh nặng lớn nhất lúc ấy, có lẽ chỉ là hai từ: "Giá như".

Giá như ngày đó mình đã can đảm hơn.

Giá như ngày đó mình đã sống thật với lòng mình hơn.


Cuộc đời này, thực sự, quá ngắn để sống vì những lời phán xét

Có một sự thật giản đơn mà chúng ta thường lãng quên giữa những bộn bề: Cuộc đời này quá ngắn để sống cuộc đời của một ai khác. Chúng ta dành quá nhiều thời gian để lo lắng về những lời phán xét, để cố gắng vừa vặn với những chiếc khuôn mà xã hội tạo ra. Chúng ta sợ làm sai, sợ khác biệt, sợ không được yêu thương. Nỗi sợ đó giống như một chiếc lồng vô hình, giam cầm khát vọng và khóa chặt con người thật của ta ở bên trong.

Và thế là, ta tiếp tục làm một công việc mình không yêu thích. Ta trì hoãn những chuyến đi mà trái tim khao khát. Ta chôn chặt những lời yêu thương không dám ngỏ. Mỗi một lần chần chừ như vậy, ta lại tự tay gieo thêm một hạt mầm cho sự hối tiếc sau này. Có phải nỗi sợ thất bại, sợ bị phán xét đang ghì chặt bạn lại, khiến bạn chọn an toàn thay vì hạnh phúc?

Hay ngược lại, bạn đang guồng chân trên con dốc của sự nghiệp, đánh đổi những bữa cơm nhà, những giấc ngủ sâu, để chạm vào một cái đích mà chính bạn cũng không chắc có phải là điều mình thực sự muốn? Giữa những bận rộn đó, có bao giờ bạn thấy mình lạc lõng, và quên mất lần cuối cùng mình thực sự sống cho riêng mình là khi nào?

Dù bạn đang đứng yên hay đang chạy thật nhanh, có lẽ chúng ta đều đang đối mặt với một sự thật chung: chúng ta đang để thời gian trôi đi một cách đáng tiếc.


Thời gian tàn nhẫn hơn chúng ta nghĩ.

Nó hữu hình những nỗi sợ và lặng lẽ lấy đi những người ta thương yêu.

Đó là nỗi sợ về một ngày mai thức giấc, nhìn vào gương và thấy mình đã già đi, nhưng tâm hồn vẫn còn quá nhiều nuối tiếc. Hối tiếc không phải là một vết sẹo, nó là một bóng ma đi theo ta đến cuối đời, thì thầm về những con đường ta đã không chọn, những lời yêu thương ta đã không nói.

Và đó là nỗi sợ của sự mất mát. Sẽ đến lúc căn bếp vắng đi mùi thức ăn quen thuộc của mẹ, phòng khách thiếu đi bóng lưng của ba. Sẽ đến lúc những người bạn thân nhất cũng có những lối rẽ riêng, để lại ta với những cuộc hẹn mãi chưa thực hiện được. Thời gian không chờ đợi ai. Nó lấy đi những người ta thương yêu một cách thầm lặng, và nỗi đau ấy, như một lời nhắc nhở rằng, sự hiện diện của họ hôm nay là một món quà vô giá.

Một cuộc gọi về nhà.

Một lời cảm ơn.

Một lời xin lỗi.

Một cái ôm thật chặt.

Đừng để đến khi tất cả chỉ còn là ký ức mới nhận ra ta đã bỏ lỡ những gì.

Hãy trân quý gia đình, trân quý bạn bè. Ngay bây giờ, khi còn có thể.

Vậy làm sao để nỗi sợ ấy không tê liệt chúng ta, mà trở thành động lực? Làm sao để biến sự hữu hạn của thời gian thành một món quà? Câu trả lời nằm ở chính cách chúng ta chủ động "thiết kế" lại thời gian của mình, bắt đầu từ những hành động rất cụ thể.


5 bước nhỏ để bắt đầu hành trình của bạn

  1. Lắng nghe và thấu hiểu 1 ngày của bạn

    • Phương pháp: Hãy dành 21 ngày để theo dõi các hoạt động trong ngày và cảm xúc của bạn khi làm các hoạt động đó. Bạn có thể lập một bảng excel đơn giản hoặc dùng sổ tay, chia thành 3 nhóm: 1. Hoạt động vui & ý nghĩa, 2. Hoạt động ý nghĩa nhưng nhàm chán, 3. Hoạt động mệt mỏi & vô nghĩa. Mục tiêu của bước này chỉ là để nhận biết, không phán xét. Mỗi cuối ngày bạn hãy dành 10 phút xem qua các hạng mục để biết thời gian của mình đã dành vào việc gì.

    • Câu chuyện của mình: Từ việc này, mình nhận ra việc xem những bộ phim hay bên gia đình cũng là một hoạt động ý nghĩa và vui vẻ không kém gì hoàn thành một dự án lớn. 15 phút tưới cây ngoài ban công mang lại niềm vui trọn vẹn hơn cả 30 phút trong những tiệc xã giao. Mình cũng hiểu ra việc không tham gia vào các cuộc buôn chuyện giúp tinh thần mình khỏe mạnh và tập trung hơn rất nhiều.

  2. Bắt đầu từ những việc nhỏ nhất để vượt qua trì hoãn

    • Phương pháp: Phần khó nhất của mọi việc chính là lúc bắt đầu. Thay vì nghĩ về một mục tiêu lớn lao, hãy dùng "quy tắc 2 phút". Hãy tự hứa với bản thân rằng bạn sẽ làm việc đó chỉ trong 2 phút. Muốn đọc sách? Chỉ cần đọc 1 trang. Muốn tập thể dục? Chỉ cần mặc đồ tập vào và khởi động 2 phút. Muốn viết lách? Chỉ cần viết một câu. Khi bạn đã bắt đầu, quán tính sẽ giúp bạn đi tiếp một cách dễ dàng hơn rất nhiều.

    • Câu chuyện của mình: Có những ngày mình cảm thấy rất thiếu năng lượng để viết. Thay vì ép mình ngồi vào bàn hàng giờ, mình chỉ tự nhủ: "Viết 15 phút thôi rồi nghỉ". Và thường thì sau 15 phút đó, dòng cảm hứng đã quay trở lại và mình có thể viết liên tục cả tiếng đồng hồ.

  3. Chủ động dành thời gian cho những điều có giá trị

    • Phương pháp: Sau khi biết điều gì thực sự quan trọng với mình, hãy ưu tiên và bảo vệ khoảng thời gian dành cho chúng, xem chúng như những cuộc họp không thể hủy. Hãy biến việc thực hiện chúng trở thành thói quen dễ dàng.

    • Câu chuyện của mình: Mình luôn dành những khối thời gian cố định cho việc học, cho gia đình, và cho cả những khoảng lặng để tâm trí được thả lỏng. Để việc dậy sớm dễ dàng hơn ngoài việc hẹn đồng hồ thì nhà mình cũng không kéo rèm, để mặt trời có thể đánh thức dậy tự nhiên.

  4. Học cách có mặt trọn vẹn ở hiện tại

    • Phương pháp: Chọn một hoạt động hàng ngày và biến nó thành một bài thực hành chánh niệm. Mục tiêu là đưa tâm trí trở về với cơ thể, trải nghiệm cuộc sống bằng tất cả các giác quan.

    • Câu chuyện của mình: Nhà mình thống nhất không sử dụng điện thoại trong giờ ăn từ lúc con biết ngồi ăn cùng ba mẹ. Khi về quê thăm ba mẹ, mình luôn cố gắng thu xếp công việc từ trước để có thể thân và tâm đều ở nhà, trọn vẹn đi chợ, nấu ăn, nói chuyện với ba mẹ.

  5. Chuyển hóa những khoảnh khắc "chết"

    • Phương pháp: Tìm cách biến những khoảng thời gian nhàm chán, bắt buộc phải có (như di chuyển, chờ đợi) thành những lúc hữu ích và có chủ đích.

    • Câu chuyện của mình: Mình không còn lái xe cũng 7 năm nay rồi. Thay vì căng thẳng trên đường, mình dùng thời gian ngồi xe để nghe podcast, giải quyết tin nhắn, hoặc trò chuyện với các bạn tài xế để nghe thêm nhiều câu chuyện đời. Mình cũng dùng mạng xã hội như một trang nhật ký nhỏ để chia sẻ và kết nối có mục tiêu, thay vì lướt một cách vô định.

Nếu có một lời hứa quan trọng nhất bạn cần thực hiện trong đời, hãy hứa rằng bạn sẽ sống cuộc đời này cho chính BẠN.

Đó không phải là một lời hứa của sự ích kỷ. Đó là lời hứa của lòng can đảm, để cởi bỏ chiếc áo choàng của những kỳ vọng bên ngoài và lắng nghe tiếng nói từ sâu thẳm bên trong.

Quỹ thời gian của mỗi chúng ta là hữu hạn. Đừng dùng nó chỉ để tồn tại. Hãy dùng nó để viết nên một câu chuyện mà sau này, khi đọc lại, bạn sẽ không phải ước ao có thể xóa đi bất cứ chương nào.

P/s: Đoạn phim quảng cáo này của Ngân hàng Đài Loan (Bank of Taiwan), ra mắt vào khoảng năm 2011. Nó đã nhanh chóng trở thành một hiện tượng toàn cầu không chỉ vì kỹ thuật làm phim xuất sắc, mà còn vì nó được dựng dựa trên một câu chuyện hoàn toàn có thật. Video được truyền cảm hứng từ câu chuyện của một nhóm bạn có tên là "Grandriders" (tạm dịch: Những lão kỵ sĩ).

Vào năm 2007, một nhóm gồm 17 người đàn ông Đài Loan, với độ tuổi trung bình là 81, đã quyết định thực hiện ước mơ thời trẻ của họ: thực hiện một chuyến đi phượt bằng motor dài 13 ngày, vượt qua 1178 km vòng quanh hòn đảo Đài Loan.

Trong nhóm, cũng giống như trong video, mỗi người đều mang trong mình những vấn đề về sức khỏe của tuổi già: một người bị ung thư, một người bị lãng tai, nhiều người mắc bệnh tim và viêm khớp. Nhưng họ đã cùng nhau vượt qua tất cả để hoàn thành lời hứa với những người bạn đã khuất và sống trọn vẹn những ngày tháng cuối đời.

Chiến dịch quảng cáo của Ngân hàng Đài Loan đã tái hiện lại hành trình phi thường này với thông điệp cốt lõi: "Go For It! - Cho những ước mơ không bao giờ già" (For dreams that never grow old).

Jasmine Nguyen

Bình luận


© 2025 by sharewithjasmine.com

  • LinkedIn
bottom of page